Chiều chiều ra ngắm suối quê
Càng nhìn càng thấy thảm thê quá trời
Ngày xưa trong vắt trong veo
Bây giờ nổi những lèo phèo ni lông
Thương cho cua ối đói lòng
Nuốt vào khắc chết trong vòng nay mai
Vì con suối đẹp hỡi ai
Con cua cái ối van nài đấy thôi
Rác thì đem bỏ có nơi
Đừng đem vứt suối tiêu đời thiên nhiên
Bảo Giang